Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi.Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ.Nhất là một khuôn mặt cũ.Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê.Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.Giờ ta muốn nghỉ một lúc.Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo.Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh.