Khi người con được hai mươi tuổi, người nông dân đến gặp người vay tiền để hỏi thăm số tiền của mình.- Vì rất hài lòng với mẫu thiết kế trang trí của tôi trên những thanh gươm của đội cận vệ hoàng gia nên nhà vua đã thưởng cho tôi năm mươi đồng tiền vàng.Ước gì ông nội còn sống.Arkad vừa dứt lời, một vị thương gia khá cao tuổi đứng lên xin nói:Anh buộc phải ngồi đây và uống nước lạnh trong khi Dabasir ăn ngấu nghiến cái đùi dê thơm phức.Vì thiếu kinh nghiệm buôn bán mà tôi đã tiêu tán hết số vàng đó rồi.- Từ lúc ta gặp cháu đến nay, công việc của cháu tiến triển như thế nào rồi?- Cuộc sống của tôi có hơn gì anh đâu.Nhưng nhìn vào ông lúc này, những người thân cận đều cảm nhận được ông đang có nỗi lo lắng nào đó trong lòng.- Lúc còn trẻ, tôi đã không nhận ra được điều đó.