Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại.Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.Thế có phải đỡ cho cả hai không.Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối.Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc.Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.