cô mới chịu ngồi ăn.Những ký ức hồi nhỏ của một người có bệnh đó đại loại thường có những cử chỉ ích kỷ như vầy: "Tôi nhớ có lần tôi muốn nằm trên giường, nhưng anh tôi đã nằm ỳ trên đó rồi.Và kết quả là chị làm trò cười cho thiên hạ và chịu thất bại mỉa mai.Tôi đê mê, rụng rời.Họ vừa "ca những điệu vui" vừa chết.có thể đổi làm phước lành.Công ty bán sách dọa nếu không bán chạy hơn sẽ không cho mượn tiền trước nữa.Vào buổi sáng mùa đông hôm đó, khi viên cố đạo người Anh vào phòng giam cô tại nhà tù quân sự Bruxelles, cô đã thốt ra hai câu mà sau này người ta đã khắc vào bia để cho hậu thế đọc và suy nghĩ: "Bây giờ con mới biết lòng yêu nước không đủ làm tinh thần con được thư thái trước khi chết.Họ run cầm cập như những kẻ sợ chết vậy.Vậy tôi xin bạn đừng chen lấn trong những nghề luật sư, ký giả, hoặc tài tử màn ảnh và đài phát thanh nữa.
